(Ảnh từ internet)
Chuyện xưa:
Từ cái ngày đã xa xưa
lắm lắm, có một ông vua rất ghét các nhà khoa học. Thậm chí ngay trong vương
quốc của mình mà ngài vẫn nghe thần dân kháo nhau rằng "Toán học là ông
hoàng của khoa học!". Và đương nhiên, người mà ngài ghét cay ghét đắng,
ghét đến quên ăn quên ngủ quên cả phi tần- chính là nhà toán học của chúng ta.
Toán học đã là ông hoàng khoa học, thì nhà toán học hẳn là một ông hoàng lũy
thừa bậc hai. Một nước không thể hai vua, quốc gia không thể có hai ông hoàng!
Vua nghĩ phải giết cho bằng được nhà toán học thì mới cam tâm. Nghĩ sao làm
vậy, vua cho triệu nhà toán học đến và bảo:
- Ta cho phép nhà ngươi
được lựa chọn để nói một câu cuối cùng, nếu nhà ngươi nói đúng thì sẽ bị treo
cổ, còn ngươi nói sai thì bị chém đầu!
(Nghe
mình kể đến đây, một nhà thông thái nhảy dựng lên và nói: "Bực quá bực
quá!! Cái lão vua này thật là quá đáng, có giết có chém gì thì làm ngay đi! Lại
còn bày trò lựa với chả chọn ra vẻ gì đây thế?!").
Đúng là lão vua đó thật
quá đáng cả trăm lần có lẻ. Nhưng mình thấy nhà toán học vẫn cứ bình thản như
không, rồi điềm nhiên rành rọt nói với nhà vua và cả đám quần thần rằng: TÔI SẼ
BỊ CHÉM ĐẦU!
Chỉ đợi có thế, nhà vua
hét lên:
- Bay đâu, lập tức đem
nó đi chém đầu cho nó được thỏa nguyện!
Khi lưỡi đao kề cổ, nhà
toán học mới kêu lên:
- Hãy khoan, tôi đã nói
TÔI SẼ BỊ CHÉM ĐẦU rồi nhà vua ra lệnh chém đầu tôi, thế tức là tôi đã nói
đúng. Theo lời phán của vua, tôi nói đúng thì bị treo cổ mới phải chứ?
… Khi nhà vua định đem
treo cổ, thì nhà toán học lại nói rằng như thế là ông ta đã nói sai, vua phải
đem đi chém đầu chứ không được treo cổ!...
Quanh đi quẩn lại, rốt
cuộc là nhà vua không thể làm gì được nhà toán học kia!...
(Dân đen khắp chốn đều
lắc đầu lè lưỡi, tự nhủ: thật may đó là nhà toán học, chứ nếu là mình thì dù ba
đầu sáu tay bảy cổ tám cánh chín cựa mười phao câu đi nữa thì cũng đã làm mồi
ngon cho lão vua đó rồi)…
Và chuyện nay:
Hoàng tử toán ngày nay
chính là lớp hậu duệ của nhà toán học lừng danh thuở nào. Hoàng tử toán xứ ta
cũng nổi danh khắp thiên hạ, có vị còn đạt được giải thưởng toán học ngang ngửa
với giải Nô- ben thế giới!
Hoàng tử toán có một cái
xe hơi bốn bánh. Hôm đó mình may mắn được đi nhờ xe Hoàng tử. Bon bon trên quốc
lộ 1, đoạn qua thành phố T. trời đã xế chiều. Qua một ngã tư thấy đèn đỏ bật
sáng, Hoàng tử liền dừng xe trước vạch. Tầm chiều, trời nắng nóng nên đường
vắng. Từ cái bốt bên kia đường, một cảnh sát giao thông (CSGT) bước ra và giơ
cái gậy Như ý lên vẫy Hoàng tử đưa xe qua… Đèn xanh vẫn chưa bật, nhưng đường
vắng ngắt nên Hoàng tử đưa xe qua thật dễ dàng. Mình nghe được một đoạn đối
thoại như sau:
- …Anh có đầy đủ các
giấy tờ theo quy định, nhưng bị phạt xxx ngàn VND vì lỗi vượt đèn đỏ!
- Dạ thưa anh, em thấy
anh giơ gậy Như ý lên vẫy xe em qua mà…
- Trong trường hợp đặc
biệt hoặc khẩn cấp, anh mới phải tuân theo gậy Như ý của tôi. Còn hôm nay anh
xem, đường vắng xe thưa… chẳng có gì là đặc biệt, cũng chẳng có gì là khẩn cấp
cả…
V.v… và Hoàng tử chấp
nhận nộp phạt "chui" cho êm chuyện…
Mình thấy không phục,
nên dùng "đồng hồ thời gian của Đô- rê- mon" thử quay ngược thời gian
để giúp cho Hoàng tử. Hoàng tử cứ ung dung đợi cho đến khi đèn xanh đã bật mới
cho xe qua, và mình lại nghe được đoạn đối thoại như sau:
- …Anh có đầy đủ các
giấy tờ theo quy định, nhưng bị phạt xxx ngàn VND vì lỗi không tuân theo gậy
Như ý của CSGT!
- Dạ thưa anh, lúc nãy
đang có đèn đỏ ạ!...
- Đèn đỏ nhưng đường
vắng, có xe cộ gì qua đâu? Anh có học Luật không vậy, gậy Như ý của tôi là tín
hiệu "sống" mà anh lại khăng khăng tuân theo cái tín hiệu
"chết" trên cột kia à? Nếu đèn đỏ có vấn đề về mạch điện thì anh cứ
dừng xe đợi cả ngày chắc?!
V.v… và Hoàng tử chấp
nhận nộp phạt "chui" cho êm chuyện…
Nộp phạt xong rồi, xe
được phép đi. Từ trong cái gương chiếu hậu, văng vẳng nghe vang ra một lời hát
xa xăm:
-
Hoàng tử toán ơi!
Xưa
kia ngài giỏi nhất trần
Ngày
nay cảnh sát muôn phần giỏi hơn…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét